Xem - ăn - chơi

Dò sông dò biển...

21/05/2017, 17:05

Gói hết thuốc tây dùng trong cả tháng vào một cái bịch lớn xong, cô bán hàng đưa cho Nga tờ hóa đơn.

33

Ảnh minh họa

Gói hết thuốc tây dùng trong cả tháng vào một cái bịch lớn xong, cô bán hàng đưa cho Nga tờ hóa đơn. Hơn hai triệu đồng. Nhiều thật. Thuốc đặc trị dành cho người vừa mới đặt stent trị bệnh tim mạch đúng là quá mắc. Nga mở ví, đếm tiền để trả. Vét cả những tờ tiền mệnh giá nhỏ, Nga mới thanh toán xong. Ngạc nhiên rồi suy nghĩ. Hồi sáng Nga mới rút ATM ba triệu đồng, có xài gì đâu mà sao tiền hụt đi nhanh thế nhỉ?

Không đợi anh hỏi vì sao lại lừng khừng ở cửa hiệu thuốc, Nga đã nhanh nhảu:

Chẳng hiểu sao em lại không đủ tiền!

Thiếu nhiêu, anh có đây? Để anh phụ em tiền mua thuốc cho ba chứ - Anh nhiệt tình bảo.

Không, em trả đủ rồi. Nga cười. Rồi nói thêm: Nhưng em đã dự phòng đủ tiền mua thuốc, mà giờ cháy túi là sao ta?

Nga để đầu óc quay ngược lại từ thời điểm mình rút tiền xong, vung vẩy trên tay với mấy chị đồng nghiệp, rằng máy ATM ở cổng đã có tiền rồi, mới cứng, tha hồ rút, không sợ nó chập cheng như thi thoảng vẫn bị nữa nhé. Nga nhìn rõ rành rành 5 tờ polyme mệnh giá cao nhất và một ít tiền nhỏ lẻ là đủ ba triệu đồng. Hồi nãy, không dưng còn có bốn tờ và một ít tiền lặt vặt. Sáng giờ, Nga tiêu gì đâu nhỉ? Chỉ có ăn cơm trưa, mua thêm mấy hũ da ua dừa. Tiền để trong ví. Ví để ngay bàn làm việc. Vậy tiền bị mất hay đã có nhầm lẫn ở đoạn nào?

Tâm trí Nga vướng vất mãi ở mấy tờ tiền. Ăn trưa thì chắc chắn không nhầm rồi. Nhớ lúc mua da ua, Nga đã đưa tờ hai chục và một đồng năm ngàn. Lẽ nào Nga đã nhầm tờ hai chục với tờ năm trăm? Con Trang đồng nghiệp nó thu tiền. Nga bỗng chột dạ nghĩ, nó cũng chi li lắm đấy, bề ngoài xài sang, thích ăn ngon, hưởng thụ, nhưng có vẻ kỹ tính. Những nhận xét đó vụt qua trong đầu Nga, không kiểm soát được.

Anh bảo, em nghĩ kỹ lại xem, có xài gì mà quên, hoặc có để ví ở đâu mà mất không. Nga kể với anh từng chi tiết một, mình đã mua gì, xài gì, đã để tiền ở đâu, đầy đủ. Anh nêu giả thuyết:

- Hay là lúc em để ở bàn làm việc? Em có bỏ đi đâu không?

Có thể lắm chứ. Bàn làm việc của Nga nằm ở vị trí trung tâm qua lại của mọi người. Nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn nhất. Hôm nay lại có họp tổ, thiên hạ ra vô nườm nượp, đều ngang qua hoặc dừng lại ở cái bàn của Nga. Tính Nga cũng hay chủ quan, hơi bê bối, cứ để bừa đấy, với ý nghĩ, chẳng có ai thèm tham của mình đâu mà sợ. Ngoài hành lang thì đã có camera quan sát.

Nga tạt ngang nhà mẹ đưa bịch thuốc, tranh thủ lu loa với lũ em về việc tự dưng mất một tờ tiền. Rồi thì theo trình tự, Nga kể lại đầu đuôi sự việc mình đã rút tiền lúc nào, bao nhiêu, đã xài những gì, nghi vấn cho ai. Xong một chập lao xao, Nga im lặng suốt quãng đường còn lại về nhà. Phần vì trong đầu vẫn còn thắc mắc, suy nghĩ. Phần cũng do hơi mệt và buồn ngủ. Tối nay, anh… sung quá. Nga mãn nguyện và hạnh phúc với tình yêu của mình. Dù tận đến lúc tạm biệt anh, Nga vẫn chưa trở lại với dáng vẻ linh hoạt bình thường. Đầu óc cô vẫn loay hoay với câu hỏi, mất đi đâu tờ tiền của mình được kia chứ?!

Tắm xong, Nga cũng thoải mái hơn. Thật ra, cái tờ tiền năm trăm ngàn kia không quá lớn đối với Nga, để cô phải dằn vặt, suy xét. Nhưng việc đột nhiên mất tờ tiền trong ví làm Nga ít nhiều hoang mang. Nếu không muốn nói là hụt hẫng. Sao lạ kỳ như thế được? Sao không mất hết mà lại chỉ có một tờ? Mình có kẹp nhầm nó khi mua bán gì không? Không thể, chỉ có mua da ua và ăn trưa thôi mà… Phải gọi cho con Trang, hỏi lại xem mới được. Nga vừa với tay lấy cái điện thoại, thì nó đổ nhạc ầm ĩ, làm cô hơi giật mình. Đứa bạn thân con chí cắn đôi gọi Nga. Chuyện nổ như bắp rang:

Sao hả, lại mới đi chơi với chàng về à?

Ừ, hihi.

Nghe giọng có vẻ mãn nguyện nhỉ. Có nghĩ đến lúc nào thì dừng cuộc vui lại chưa mầy?

Lại nội dung đó. Nga khẽ nhăn mặt. Vì Nga đang không mở video call, bạn chẳng biết là Nga vừa thoáng khó chịu. Con bạn này vốn cổ điển đến chán ngắt, nó không ủng hộ tình yêu của Nga với anh. Lúc nào cũng bàn ra. Nhưng hai đứa vẫn thân thật thân.

- Ôi, mày cứ lo cho cái tổ cúc cu của mày đi. Tao vẫn ổn mà. Tìm được một người hợp tính ý và đáng để mình yêu đâu phải dễ.

- Ừ, nghĩ nhiều làm gì. Mày thấy hạnh phúc là được rồi. Bữa nay đột nhiên con bạn cũng dễ dãi thỏa hiệp với Nga.

- À mày, tối nay tự dưng tao bị mất tiền. Hồi sáng, tao rút thẻ ba triệu… Nga tua lại sự kiện thêm một lần nữa, thi thoảng cô dừng lại để chen vào một thắc mắc kinh điển:

Đấy, mày nghĩ mà xem, nó có thể mất vào lúc nào kia chứ?

Con bạn suy nghĩ đôi chút, rồi bảo:

Khả năng nào cũng có thể xảy ra, mà mày đã nhớ lại kỹ xem có lúc nào sơ sểnh không đấy?

Nga chạy dữ liệu lại từ đầu. Từ dưới cổng lên, bỏ tiền vào ví. Ví vứt trên bàn. Trả tiền ăn trưa. Hôm nay họp tổ, đông người ra vào. Mua mấy hũ da ua con Trang gom tiền. Chuồn khỏi chỗ làm. Đi chơi với anh. Không mua gì cả. Ăn cháo đậu đỏ nước dừa trứng muối dưa mắm. Anh trả. Không rời ví nửa bước. Mua thuốc cho ông già.

- Ồ ồ, nếu nói thế thì… Cũng có lúc à nhen. Tao đi tắm, bỏ ví và chàng bên ngoài. Lúc ở khách sạn đó!

Con bạn Nga cười hề hề. Chuyện vậy cũng nói được. Đúng là thứ không biết… nhục. Chẳng lẽ thằng bồ mà mày cam tâm làm vợ hờ bấy lâu của hắn lại lấy tiền của mày à. Điên. Vậy cũng dừng lại. Nghĩ tiếp đi.

Hết rồi. Ngày chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi.

                                                                                *
                                                                               * *

Đầu buổi sáng. Cả phòng ngay lập tức được cập nhật chuyện Nga mất tờ tiền. Nhao nhao:

Cơ quan mình vậy mà cũng phức tạp thật. Đứa nào đó phải ghê gớm lắm mới dám làm vậy.

Nghèo đói gì mà đến nỗi cơ chứ!

Ừ, chắc người đó phải thản nhiên đứng ở bàn của Nga, mở ví ra, lấy một tờ tiền. Chứ nếu lén lét lút lút thì đã bị để ý ngay rồi.

Tay nào bản lĩnh thật. Mọi người phải đề phòng mới được.

Sau khi con Trang khẳng định mười mươi là hôm qua không có nhầm lẫn gì về tiền bạc cả, thì phòng Nga dậy lên không khí cảnh giác và vang vang những tiếng chắt lưỡi. Coi vậy mà kinh dị quá, ai nhỉ, ai mà ăn cắp vặt, ai mà dám tự nhiên như không mở ví Nga ra mà lấy tiền giữa thanh thiên bạch nhật thế này?

Lòng Nga bán tín bán nghi chẳng biết phải hiểu sao. Lâu nay, Nga vốn cũng không thân thiết với con Trang cho lắm. Thâm tâm Nga nghĩ, lỡ đâu nó tham, ai biết được... Còn nếu không, có kẻ nào đó trong cái công ty này đã bụng dạ gian xảo, chôm chỉa đây mà.

                                                                                    *
                                                                                   * *

Câu chuyện lùi dần vào quên lãng.

Nga vẫn đi làm. Vẫn đi học thêm tuần ba buổi. Nhưng cuộc sống chẳng còn mấy niềm vui nữa rồi. Sau nhiều giận hờn cãi vã, sau nhiều trở ngại, người đàn ông bên cô đã rời xa, để lại một câu phũ phàng:

Tốt nhất, chúng ta nên tránh xa nhau ra. Làm gì được cho nhau đâu mà phải nặng nề.

Đó là khi chuyện làm ăn của anh không mấy tốt đẹp. Anh hầu như tay trắng sau vài thất bại liên tiếp. Nga hiểu và thương anh đến xót lòng. Đàn ông, quan trọng nhất là sự nghiệp và người đàn bà mà anh ta chọn. Nhưng nếu không có sự nghiệp thì vế thứ hai, tức người đàn bà nào đó, cũng… vứt. Người yêu của Nga không là ngoại lệ. Anh chọn cách quay về toàn tâm với gia đình, nơi người phụ nữ với gia cảnh khấm khá hơn có thể bảo bọc, giúp anh vay mượn, xoay xở chỗ này chỗ nọ. Nga bị bỏ rơi.

Cô bạn nối khố của Nga cũng chẳng hả hê gì khi hay tin. Nó im lặng nghe Nga sụt sùi qua điện thoại, dịu dàng khuyên Nga hãy cố lên mà sống, coi vậy chứ chẳng ai có thể chết vì tình. Lâu nay thấy mày mê muội thế, tao biết rồi sẽ có ngày này. Không có kết quả gì tốt đẹp đâu. Nếu thật lòng, người ta đã chẳng để mày bao năm lặng lẽ đứng trong bóng tối mà hãnh diện với chút tình lượm lặt. Nga đau, cú con bạn thẳng đuột của mình. Nhưng biết bạn nói không sai, vấn đề là Nga không đủ can đảm để nhìn thẳng vào sự thật.

                                                                                   *
                                                                                  * *

- Mày ngủ chưa?

- Sao vậy, có chuyện gì hả? Bình tĩnh kể tao nghe.

Đúng là không hổ danh bạn thân. Chưa cần nói gì hoặc khóc lóc kể lể gì, nó đã biết là mình có chuyện. Ừ cũng phải, khuya thế này…

- Chiều nay tao gặp lại anh ấy…

- Ai? Bạn dừng vài giây, rồi như chợt ngộ ra, “anh ấy” của Nga nào có thể là ai khác bây giờ. Bạn nói một hơi, như không thể kiềm chế thêm được nữa:

- Mày điên à? Bấy lâu tưởng xong, quên rồi chứ? Còn gặp làm gì hả? Rồi sao, lại đi khách sạn à? Nga ơi là Nga, nó chỉ lợi dụng tình cảm mày thôi. Tao nói bao nhiêu lần rồi, sao mày ngu thế hở con kia. Tự dưng lại đi khuấy tung lên. Khó khăn lắm mới yên lành được…

Nga thinh lặng nghe bạn xài xể cho hả cơn giận. Cô đứng ngoài lan can lộng gió, nhìn xuống con đường vắng tanh trước mặt. Thành phố buồn tênh như một lần qua cuộc tình… Nga chợt muốn gào lên câu hát đó lúc này.

- A lô, mày sao vậy? Kể tao nghe đi.

- Mày còn nhớ có lần tao bị mất tiền không?

Bên kia, bạn Nga lặng đi trong giây lát. Họ vốn chơi thân với nhau từ tấm bé, hiểu tâm can nhau như lòng bàn tay, nên chẳng cần nhiều lời. Hạ giọng thì thào, bạn tựa như đang nói với chính mình:

- Chắc chỉ là trùng hợp thôi, mày đừng nghĩ ngợi gì…

Nga những muốn tin chỉ là sự ngẫu nhiên nào đó. Hoặc giả, thùng ATM đã trả tiền ra không đủ, chẳng hạn. Giá như chiều nay Nga cũng không vừa rút tiền, thì chắc với cái tính chểnh mảng cố hữu, đã chẳng thể nào nhớ được trong ví còn bao nhiêu. Rồi Nga cũng không biết, cái gì xui khiến cô bỗng dưng đếm lại ví, khi mà nào giờ Nga vốn chẳng có thói quen đó. Nhưng hôm nay, trời hành sao đó mà Nga lại làm chuyện bất thường.

Tần ngần, đứa bạn Nga bảo, nhớ kỹ lại xem, mày có đi đâu, mua bán gì khác hay không. Nga càng chẳng muốn nhớ rằng, từ lúc mình rời khỏi cái thùng ATM trước cổng, đã chẳng mua gì, đi đâu thêm cả. Duy nhất lúc về, Nga bảo anh chờ cô lên phòng làm việc lấy chút đồ. Chìa khóa và ví tiền Nga để lại chỗ ngồi trên xe… Từ cổng lên tới lầu bốn và trở xuống, tạt vào toilet, có lẽ không hết mười phút. Mười phút ngắn ngủi kia có đủ để Nga hoài nghi nhân cách một con người?

Nước mắt Nga rơi xuống, mằn mặn. Bên kia, đứa bạn đang nấu cháo điện thoại với Nga cũng lặng đi, khẽ thở dài. Cuối cùng, bạn kết thúc bằng một câu chẳng ăn nhập gì:

- Tội nghiệp mày!

Nga hiểu, bạn xót xa không phải vì tiếc tờ tiền của Nga bị mất.

                                                                                  *
                                                                                 * *

Nga rời căn phòng ấm áp, xuống cầu thang và bước hẳn ra ngoài phố. Gió từ đâu thốc tới, mang theo cảm giác chênh vênh đến lạ. Cô không ngoái nhìn lại, vì biết anh sẽ không gọi. Muộn quá rồi… Bạn mà nghe kể về chuyện yếu đuối ngu muội nhẹ dạ mềm lòng của Nga hôm nay, chắc lại lồng lộn lên mà mắng Nga tơi bời... Mải suy nghĩ, Nga suýt va phải cái thùng ATM bên đường. Nga như sực tỉnh, nhớ ra lý do vì sao mình lại ở đây. Cô nhìn xuống chiếc ví đang cầm trên tay. Cảm giác lành lạnh trườn ngang người, dù lần này Nga tin chắc không phải vì trời đổ gió. Máy móc như bị ma quỷ xui khiến, Nga mở ví ra, đếm đếm. Rồi cô ngước mặt lên, nở một nụ cười rất nhạt, ai nhìn thoáng qua có thể tưởng lầm như Nga đang bật khóc…

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.