Ảnh minh họa |
Cả làng Trại như bị động đất trước tin cái Tẽo con ông cả Độ xuất ngoại. Người ta nhớn nhác hỏi nhau xem hư thực thế nào. Không có nhẽ mà nhà nó sớm phát thế. Mà đi Đài Loan nhé! Nghe nói bên đó tiền của như nước, sướng quá hóa lười nên họ cần thuê oshin, đặc biệt thích oshin Việt Nam.
Cũng... nghe nói tiền công rất hậu, trừ mọi khoản mỗi tháng còn đủ tiền mua 5 tấn thóc. Rồi thì chả mấy nỗi con Tẽo thất học, đoảng tính trở về làm bà chủ cho mà xem. Nó sẽ biến những đứa dài lưng ra học, bằng này cấp nọ thành bọn làm thuê tất.
Cái Tẽo đang sửa soạn để đi nước ngoài thật. Đi chính thức, đàng hoàng hẳn hoi. Nghĩa là qua con đường của Nhà nước. Nó chạy cửa nào thế nhỉ? Tháng trước chỉ thấy một ông râu quai nón lượn lờ như kiểu anh lái chó vẫn khiến bọn chó của làng điên tiết, ra ra vào vào vài lần. Thế là nộp ảnh hộ chiếu.
Nghe nói cũng phải mất một khoản ra trò. Ông cả Độ kín như bưng nhưng cách ăn nói đã giống như người có của. Còn cô Tẽo thì chỉ phải ngày ngày ra phố huyện để học cách sống ở phố, mông má lại, trông y như con búp bê. Từ bữa đó mọi người dò la hỏi nhau tìm ông râu quai nón. Hóa ra sau khi chấm cái Tẽo nhà cả Độ, ông ta đi sang các làng khác và lạ thay chỉ kén những đứa thất học.
Sau hôm cô Tẽo óng ả ra đi, ông cả Độ càng có cớ để ngồi rung đùi khi cuối cùng chỉ mình con gái ông gặp may. Tha hồ cho mọi người lùng sục, mong ngóng, gã râu quai nón như cá lặn mất tăm. Ông bảo mọi người: “Có phải dễ đâu, Nhà nước phải có chỉ tiêu mới được”.
Thế rồi mọi thứ cũng lắng xuống. Ai nấy lại cặm cụi với công việc của mình, quên hẳn cô Tẽo nhưng vẫn mơ về một nơi rất xa, khắc khoải chờ vận may rơi vào tay mình.
Đùng một cái cô Tẽo từ “thiên đường” trở về. Không ai còn nhận ra cô mặc dù mới có ba tháng. Cô đắp vào người đủ thứ lụa là, gấm vóc, chân đi giày vải kim tuyến óng ánh. Chỉ có điều cô cứ ngơ ngơ ngác ngác, hay giật mình và hễ thấy người đàn ông nào béo tốt là rú lên “Nâu! Nâu!” Rồi “gâu, gâu” ầm ĩ cả lên... như định chạy trốn.
Chẳng ai hiểu mô tê gì cả. Nhà ông cả Độ bỗng chốc tưởng như có tang, âu sầu, ảo não, cửa đóng im ỉm. Mọi người ra vào đều cứ lấm lét trước sau, chỉ tiếng động nhẹ cũng khiến giật mình. Dù kín như hũ nút nhưng chuyện vẫn cứ lọt ra ngoài. Nó nhanh chóng lan theo gió bay đi khắp bốn phương tám hướng. Chả mấy chốc chuyện về nhà ông cả Độ trở thành câu chuyện người ta kể làm quà cho nhau mỗi khi gặp mặt. Chuyện ấy như sau: Xuống sân bay cô mới biết mình bị lừa. Cô được đưa thẳng lên một chiếc xe giống như người ta dùng chở động vật mà không biết mình sẽ đi đâu. Cuối cùng, cô được đưa vào một gia đình ở một vùng hẻo lánh.
Công việc của cô là chăm sóc một ông già đã hoàn toàn bất động. Nhưng ngày ngày cô phải đấm lưng cho một gã béo ị đã ngoài tứ tuần vẫn chưa lấy được vợ, mỗi khi gã về nhà. Không biết tiếng, không biết mình phải làm việc gì khiến cô thấy sợ rúm, ra hiệu muốn được trở về nhà. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, bởi trước khi nguyện vọng của cô được đáp ứng, gã Đài Loan béo ị đã kịp lột trắng cô ra ngay trên giường của gã…
Thấy bảo sau khi lộn trái túi đưa cho bố mấy trăm đô la, cô Tẽo vật mình khóc tấm tức nhất định đòi phải để cho cô được chết…
Trong khi chờ con gái hồi tâm và tính chuyện với cái thai trong bụng nó, ông cả Độ nghiến răng ken két, ngày ngày ngồi chuốt óng một đoạn gậy, giả làm điếu cày, đi lang thang làng trên xóm dưới, đến đâu ông cũng công khai nhờ mọi người: “Hễ thấy thằng đàn ông nào râu quai nón thì mách ngay cho tôi”, đến nỗi mấy người có râu quai nón sợ ăn đòn oan đều vào hiệu cắt tóc cạo nhẵn như bụng ếch…
Bình luận bài viết (0)
Gửi bình luận