Âm nhạc

Xúc động bản nhạc dang dở Mai Phương chưa kịp thu âm

02/04/2020, 10:57
image

"Tiếng đàn của thiên sứ" là bản nhạc được nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung viết cho Mai Phương nhưng cô chưa kịp thu âm.

img
Mai Phương luôn nở nụ cười với tất cả mọi người nhưng cô chưa bao giờ được cười với hạnh phúc của mình

Diễn viên Mai Phương qua đời ở tuổi 35 khiến nhiều người xót xa và tiếc thương. Từng hợp tác với Mai Phương trong một số dự án âm nhạc như Không còn nước mắt, Tiếng dương cầm trong đêm... nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung đã chia sẻ ca khúc "Tiếng đàn của thiên sứ" - một bản nhạc mà đáng lẽ sẽ thuộc về Mai Phương nhưng cô chưa kịp thu âm.

Bản nhạc này như một cách mà Nguyễn Văn Chung tưởng nhớ nữ diễn viên. Anh muốn tiễn đưa cô bằng ca khúc này. Đây là bài hát nằm trong album mà cả hai đã hứa mà chưa kịp làm với nhau, là một dự án dang dở và mãi mãi dang dở.

Được biết, ca khúc này được nhạc sĩ viết khi Mai Phương phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối. Anh muốn động viên cô nhanh chóng khỏe lại. Bài nhạc nằm trong album có ba bài gồm Tiếng đàn của thiên sứ, Hẹn với thiên thần Hạnh phúc dành cho em.

Ca khúc có giai điệu ballad buồn, do ca sĩ Thanh Goll thu âm. Lời bài hát được viết dành riêng cho Mai Phương, với nhiều hình ảnh ẩn dụ. "Chạm bàn tay để với lấy cánh hoa tường vi mong manh/ Những nỗi buồn vơi có nhanh như chiếc lá lìa cành/ Chạm bàn tay vào chiếc bóng dưới mặt hồ nước trong xanh/ Chợt nhận ra mình đã lâu không cười".

"Ở cuộc đời này, em cười với tất cả mọi người nhưng chưa bao giờ em thật sự cười với lòng em. Giờ đây, em đã là một thiên thần rồi. Hãy bình yên và mỉm cười cho mình, em nhé! Những chuyện còn lại, mọi người sẽ lo giúp em", nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung nhắn nhủ.

Lời bài hát "Tiếng đàn của Thiên sứ":

Từ ngày anh đi nỗi buồn hoen mi

Cứ hoài lắp cho đầy tâm trí

Từ ngày anh đi những lúc một mình

Chưa bao giờ được thấy tim em yên bình

Bài nhạc khi xưa ta thường hay nghe

Chỉ làm nhớ anh nhiều hơn nữa

Kỷ niệm đôi ta hãy để em mang

Trở về lại từ chính nơi mình bắt đầu

[Chorus]

Một mình em đi lang thang giữa ngọn đồi xanh mênh mang

Gió êm đềm ôm lấy em những ấp áp nhẹ nhàng

Hạt mưa rơi long lanh như những tiếng đàn của thiên thần

Ân cần xoa dịu từng vết thương trong lòng

Chạm bàn tay để với lấy cánh hoa tường vi mong manh

Những nỗi buồn vơi có nhanh như chiếc lá lìa cành

Chạm bàn tay vào chiếc bóng dưới mặt hồ nước trong xanh

Chợt nhận ra mình đã lâu không cười

Bạn cần đăng nhập để thực hiện chức năng này!

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.