Biếm họa của Trần Văn Thọ |
Chuyện là tranh luận hăng quá, suýt sứt mẻ tình đồng nghiệp.
Thực ra cũng chả có gì, chỉ mỗi việc cả nhà làm quan ở một huyện Hải Dương.
Vừa đến cơ quan, bà kế toán đã oang oang: Anh phó bí thư, em phó chi cục thuế, con trưởng phòng tài chính huyện... thì có cái gì đâu mà báo chí đăng đầy rẫy như chuyện động trời. Gen tốt phải ưu tiên, quan càng nhiều càng tốt, dân làm sao phải phiền.
Ông trưởng phòng Tổ chức bật ngay: Ở cơ quan này không có chuyện anh em, vợ chồng làm chung một bộ phận. Cùng chung quyền lợi, bao che cho nhau thì sao. Tư duy của bà vứt đi.
Bà kế toán quắc mắt: Ai ngồi chỗ nấy, họ có ký quyết định bổ nhiệm nhau đâu mà ông tố cáo. Ở cơ quan mình, sếp là trưởng, con sếp là phó, có đi đâu mất đồng nào, công ty vẫn tăng trưởng ầm ầm.
Kính Cận trố mắt nghe cãi nhau, mãi mới chen được 1 câu: Sếp mà thích thì cả nhà sếp lên công ty làm hết cũng được nhưng thế phá sản sớm. Chả ai cấm nhưng sếp chả dám làm. Thiệt hại đầu tiên sếp chịu.
Còn cả họ làm quan ở huyện kia, dân è cổ trả lương cho họ đấy. Huyện không phát triển, cả họ đấy cũng chả sao, miễn con cháu họ vẫn ngồi vị trí tốt. Mà khéo biết tổ chức có khi còn được tuyên dương cải cách hành chính. Cả nhà cùng làm quan, quyền lợi gom một chỗ, thống nhất luôn cực cao.
Ông Trưởng phòng tổ chức gật gù: Chính ra chú phải phụ trách khối văn nghệ của công ty mới phải. Thơ ca vần vèo ra phết.
Bà kế toán cáu: Bộ máy Nhà nước chứ đâu phải đùa, còn đầy lãnh đạo khác. Các ông tưởng chỉ mấy anh em là thao túng được hết chắc? Tôi là tôi đề xuất lập đề án cả họ làm quan trình lên Chính phủ. Huyện nào, tỉnh nào làm được phải biểu dương. Gì chứ Bình Định có Sở có tận 6 phó giám đốc. Bận bù đầu, hội họp gọi đủ cả 6 ông có mặt hơi bị khó. Nếu mà cả họ làm quan thì khác ngay. Giỗ chạp cũng họp lãnh đạo được, cưới xin cũng xin ý kiến nhanh được. Nghỉ phép đi du lịch gia đình cũng bàn bạc thống nhất sớm được. Anh em họ hàng cả, giải quyết mọi thứ rất chi là tiện.
Bình luận bài viết (0)
Gửi bình luận